Thursday 26 December 2013

Cuộc tình dài rộng quá đôi khi lại rất buồn

Tôi thích màu đen, có khi đó chỉ là một cái áo 300 nghìn một chục ở chợ Tân Bình. Đôi khi tôi lại xa hoa ngồi trong những quán cà phê sang trọng nhất nhì thành phố chỉ để học bài cả ngày… Và tôi cũng có một mối tình đầu thời đại học của mình đầy lộn xộn.

Người ta bảo tình đầu như đi trên cát, bước nhẹ mà sâu. Tôi quen cô bạn học cùng khóa trong trường. Cô ấy cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Con gái mà, cô ấy cũng thích được đưa đón đi học, chỉ tại tôi chẳng có xe. Cô ấy cũng thích được chiều chuộng, được tặng quà… Tóm lại cô ấy có tất cả những “nữ tính” hoàn hảo của các cô gái khác. Nhưng mà, tôi lại không đáp ứng được những thói quen đơn giản như vậy.

Tôi thích quan sát cô ấy từ xa, thích đi ăn mọi người tiền chia đều (không phải tôi quá ki bo). Tôi thích tặng cô ấy những thứ thực dụng nhưng không phải là hoa. Đôi khi cái sự “thích” của tôi lại làm phiền lòng cho mối tình đầu của mình. Kết quả sau một thời gian yêu nhau chúng tôi chia tay. Điều tôi nghĩ trước giờ mình luôn đúng.

Ôi! Tình yêu....
Tôi nằm trong một góc phòng trọ, ngoài trời là ánh nắng chói chang sau cơn mưa bất chợt của Sài Gòn. Trong góc tôi nằm vẫn còn u ám nỗi buồn mới chia tay mối tình đầu của mình. Hai mắt tôi đang nhắm tít như cố ngủ để nguôi ngoai nỗi buồn. Phải. Tôi không quên được tình đầu của mình cho dù cố tỏ ra mạnh mẽ. Thì thôi.

Tôi nghĩ về quá khứ, về cuộc tình của mình. Tất cả sao bỗng trôi qua nhanh quá, cứ như người tình của tôi mới còn vừa ở đó vậy, giờ đã rất xa rất xa rồi. Kể từ sau chia tay tôi đã ước mình được khóc trước mặt ai đó một trận cho thật đã, cho thật thỏa lòng. Kết quả là tôi đã khóc một mình giữa sân trường đại học. Cuộc tình đầu mở màn cho thời sinh viên của tôi qua đi sao chóng vánh quá. Tôi đã khóc như một đứa con nít. Lúc ấy tôi tâm niệm dù mình là đàn ông nhưng hãy cứ khóc, khóc hết ra cho nhẹ lòng. 
Tôi 1 thời trẻ dại, cũng biết nhắm mắt và nghĩ suy về đời ^^
Nhưng tình đầu đâu dễ quên. Tôi thu mình lại không nói chuyện với ai như thể nhìn lại xem mình đã sai gì. Có anh bạn cùng phòng, tôi lôi ra tâm sự hết từ đầu đến cuối cho nhẹ lòng. Ấy vậy mà tôi vẫn buồn. Tôi suốt ngày chỉ làm bạn với Facebook để xem cô bạn gái vừa chia tay của tôi giờ đang làm gì?, đã có bạn trai mới chưa? Bao nhiêu câu hỏi cứ quấn lấy tôi, càng lúc chúng càng xoáy sâu vào nỗi buồn của tôi. 

Rồi cho đến một ngày tôi nhủ là mình phải làm lại từ đầu. Cuộc sống tự lập một mình đã cho tôi thêm bản lĩnh để kéo tôi đứng dậy. Vì tôi biết đó không phải là chuyện buồn nhất tôi gặp phải. Và cũng cảm ơn cô ấy đã buông tay tôi để tôi biết còn một người khác đang chờ tôi, đợi tôi. Biết đâu cuộc tình dài quá đôi khi lại rất buồn! Như lời một bài hát nào đó mà tôi từng nghe.......

DUY MINH

1 comment: